SỐNG ĐỨC THINH LẶNG CỦA THÁNH GIUSE
Kính thưa cộng đoàn
Chúng ta đang ở trong mùa chay,
và nếu mùa chay là mùa sám hối, trở về, thì có lẽ việc trở về sâu xa nhất là trở
về cõi lòng mình trong thinh lặng để nhận ra Thiên Chúa là Cha đầy yêu thương,
nhận ra tha nhân là anh chị em mình, nhất là nhận ra con người thật của mình.
Nhờ đó mà ta có những điều chỉnh cho đúng đắn phù hợp với ý Chúa hơn.
Và tại sao Giáo Hội đặt tháng kính Thánh
Giuse trong Mùa Chay, chính bởi vì ngài là khuôn mẫu của con người nội
tâm, thinh lặng.
Trong lễ mừng kính thánh Giuse
hôm nay, xin Chúa cho chúng ta biết trân trọng và yêu quý đời sống thinh lặng,
nhất là biết học nơi thánh Giuse bài học về “đức thinh lặng”.
Có truyện kể về 3 pho tượng
vàng: Ngày xưa một nhà vua Ấn Độ, muốn tuyển nhân tài của đất nước. Nhà vua có
ba pho tượng vàng, giống hệt nhau, yêu cầu, ai tìm được bí mật giá trị của mỗi pho tượng sẽ
được trọng thưởng.
Nhiều người thông thái nghĩ ngay
tới giá trị của mỗi pho tượng sẽ căn cứ vào cân nặng nhẹ, hoặc vào tuổi vàng tốt
xấu, hoặc căn cứ vào nghệ thuật tìm thấy trên ba pho tượng vàng! Nhưng rồi các
nhà thông thái đành phải bó tay, vì ba pho tượng này giống hệt nhau về nghệ thuật,
khối lượng và tuổi vàng.
Có một người ở ẩn trong núi biết
chuyện xin được xem ba pho tượng. Lập tức nhà vua cho anh xem ba pho tượng. Vừa
ngó xong ba pho tượng, anh ta xin một cọng rơm. Anh lấy cọng rơm chọc vào lỗ
tai pho tượng thứ nhất, thì thấy cọng rơm xuyên từ lỗ tai này sang lỗ tai kia,
anh bảo: “đây là pho tượng ít giá trị nhất, vì nó tượng trưng cho hạng người
nghe điều gì, vừa vào tai nọ, đã ra tai kia, không biết ghi nhớ, không để tâm
gì suy nghĩ điều đã nghe”.
Anh ta lại lấy cọng rơm chọc vào
lỗ tai pho tượng thứ hai, thì thấy cọng rơm đi từ lỗ tai chạy xuống miệng pho
tượng. Anh bảo: “pho tượng này hơn pho tượng trước là vì nó tượng trưng cho hạng
người biết nghe, biết nhớ nhưng mắc khuyết điểm là: vừa nghe được gì đã vội nói
ngay, không suy nghĩ xem điều mình nghe đúng hay sai, nói ra có lợi hay có hại”.
Anh lại lấy cọng rơm chọc vào lỗ
tai pho tượng thứ ba, thì thấy cọng rơm đi từ lỗ tai chạy xuống bụng. Anh nói:
“pho tượng này quý giá nhất, vì nó tượng trưng cho hạng người biết nghe, biết
nhớ, biết để lòng suy nghĩ, biết ghi vào tâm dạ mình”.
Vua đã trọng thưởng cho người đó
và gọi người đó vào làm quan trong triều[1].
Trong các sách Tin Mừng dù có nhắc
tên Thánh Giuse đôi lần, nhưng không hề thuật lại bất cứ lời nào của thánh
Giuse. Có lẽ không phải vì vô tình mà Thánh Kinh không ghi nhận một lời nào của
Thánh Giuse, nhưng muốn đề cao giá trị của sự thinh lặng.
Thinh lặng giúp ta cảm nhận được
vẽ đẹp.
Trong bài thơ “Đà Lạt Trăng Mờ”,
nhà thơ Hàn Mặc Tử kêu mời ta hãy lắng đọng tâm hồn trong cỏi riêng tư để cảm
nhận sâu xa vẻ đẹp thiên nhiên mà Thượng Đế yêu thương ban tặng cho.
“…Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới đáy nước hò reo
Để nghe tơ liễu run trong gió
Và để xem trời giải nghĩa yêu…”
Chỉ có thinh lặng, ta mới chìm
sâu vào tận đáy lòng mình để nhận ra đáy nước hò reo, nghe thấy nhịp rung của
liễu tơ và nhận ra tình yêu của đất trời.
Chính đời sống thinh lặng, Thánh
Giuse mới có khả năng nhìn thấu được phía bên kia của những biến động làm xáo
trộn cuộc sống của ngài. Chính trong thinh lặng ngài mới thấu suốt và tin tưởng
vào những vẽ đẹp của ơn Chúa ban trước những biến cố đầy sóng gió xảy đến cho
gia đình mình.
Thinh lặng là chọn cho mình lối
sống khôn ngoan
Người đời thường nói: “Lời nói là
bạc, im lặng là vàng”. Thinh lặng hơn nói, vì nói chỉ là bạc mà im lặng mới là
vàng, là vàng thì bao giờ cũng quí hơn bạc. Như thế thinh lặng được ví như một
chuẩn mực của đạo đức, một tiêu chí của khôn ngoan thông thái.
Thánh hiền có nói “Ngôn giả bất
tri, tri giả bất ngôn” (Người không biết thì lại nói nhiều vì tưởng người khác
không biết như mình, người biết thì lại ít nói vì nghĩ rằng mọi người đều biết”).
Trong thinh lặng đầy khôn ngoan,
Thánh Giuse đã âm thầm bảo vệ che chở Đức Maria và nuôi dưỡng Hài Nhi Giêsu
trong bầu khí ấm êm của một gia đình hợp pháp. Cho nên Heidegger mới khuyên
chúng ta thực tập thinh lặng, bớt nói, bớt phát biểu, bớt bàn tán….không phải để
ta nên ngu muội, vô tri, nhưng để cho tâm khảm suy nghĩ hoà quyện với sinh linh
vạn vật, và chỉ khi đó chúng ta mới có thể thấu đạt hết mọi ngóc ngách, thông
tường mọi thế thái, biến chuyển trong sự biểu đạt khôn cùng của nhân sinh, của
nhiên giới.
Thinh lặng giúp ta nhận ra giới
hạn của mình
Thinh lặng để thấu đạt được cái
vô thường, cái bất biến, cái trường cửu của đất trời. Thinh lặng để thấu triệt
được nội quan cũng như ngoại giới. Thinh lặng đễ thấy ta là nhỏ bé, là mong
manh, là hạn hữu trong cái mênh mông, bao la, vô hạn của đất trời, của vũ trụ
thường hằng và vô biên. Thinh lặng để chuyển tải nhiều hơn, để nghe nhiều hơn,
để thấu đạt nhiều hơn.
Trong chính sự thinh lặng của đêm
vắng, Thánh Giuse đã nhận ra được ý muốn của Chúa, lắng nghe được Lời Chúa nói.
Phân biệt được điều gì đúng, điều gì sai và chọn lựa cách thế thực hiện như thế
nào đẹp ý Chúa nhất. Vì thế ngài được gọi là “người công chính”: làm theo ý
Chúa.
Hôm nay mừng lễ thánh Giuse, Bổn
mạng của Giáo Hội Việt Nam, bổn mạng của giới gia phụ (gia trưởng), bổn mạng của
giáo họ Giuse và bổn mạng của nhiều ngừoi mang thánh hiệu Giuse. Chúng ta hãy cầu
cùng thánh Giuse cho mỗi người thắm nhuần nhân đức thinh lặng cua thánh Giuse.
Người ta nói người phụ nữ, tức các bà hay "ngồi lê đôi mách". Nhưng
ngày nay có khi ngược lại "các ông hay ngồi lê đôi mách". Bởi vì các
bà đi chợ về là ở nhà lo nấu cơm giặt giũ…còn các ông sáng sớm đã rủ nhau làm mấy
xị súc miệng rồi, hoặc là ngồi quán càphê nói nhiều chuyện, đến trưa lại rủ rê
tiếp làm một trận trưa, đến chiều làm một hiệp nữa, hết hiệp chính lại tiếp hiệp
phụ còn đá thêm luân lưu. Mà ngồi bàn nhậu sao làm thinh được mạnh ai nấy nói.
Lúc đầu nói ít càng uống càng nói nhiều lại nói lớn nữa. Cho nên làm sao thinh
lặng cho nỗi. Vì vậy mà cầu xin thánh Giuse giúp mỗi người biết sống thinh lặng
nội tâm, dành thì giờ cho Chúa, dành thì giờ cho nhau, lúc nào cần nói lúc nào
cần thinh lặng.
Giữa cuộc sống hôm nay với biết
bao thăng trầm, dòng chảy của cuộc sống vẫn áp đảo lôi cuốn ta , bao nhiêu
thách thức về niềm tin, về lối sống, phương thức làm ăn, về những tu tưởng, đối
nghịch với Tin Mừng, giá trị giữa cái đúng và sai, giữa điều chân thật và giả dối
thật mong manh ta phải đứng về phía nào? Ta phải chọn lựa thế nào? Có lẽ ta hãy
học thinh lặng như thánh Giuse, để lắng đọng tâm hồn, bình tĩnh lắng nghe tiếng
Chúa nói. Khi nghe được tiếng Chúa, ta phải cương quyết chọn lấy cho mình con
đường. Đó là con đường vâng phục thánh ý Thiên Chúa, con đường sống đức tin
cách mạnh mẽ và truyền đạt đức tin cho con cái và con đường sám hối quyết tâm sửa
đổi đới sống của mình cho phù hợp với Tin Mừng của Chúa. Amen.
L.m. G.B. Trương Đình Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét