Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2025

Giảng lễ an táng - Bà Cố cha Tổng Đại Diện Bà Rịa

 

Lễ An Táng Bà Cố Cha Tổng Đại Diện Bà Rịa

Đời Kitô Hữu Là một Cuộc Hành Hương về vĩnh cửu

 (Kn 3, 1-6; Pl 3, 20-21; Mc 15, 33-39)

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Cuộc đời con người như một cuộc hành hương đi về vĩnh cửu và cái chết của người Kitô hữu như là kết thúc cuộc hành hương để được về diện kiến với Thiên Chúa và hiệp thông trọn vẹn với Chúa Ba Ngôi. Hôm nay cộng đoàn chúng ta họp nhau cử hành lễ an táng cầu nguyện và tiễn đưa bà Cố Anna Lê Thị Miện về quê hương vĩnh cửu. Bà Cố như một người hành hương, đã hoàn tất cuộc hành hương trần thế đề về nhà Cha. Chúng ta nhìn lên thập giá Chúa Giêsu và cái chết của Người được Tin mừng Thánh Marco ghi lại hôm nay; để suy gẫm về cuộc hành hương mà Con Thiên Chúa như người anh đi trước dẫn cả nhân loại, trong đó có chúng ta, thực hiện cuộc hành hương đi về nhà Cha trên trời.

Có thể nói Chúa Giêsu, từ lúc nhập thể làm người, Ngài đã nhập cuộc hành hương. Tin mừng Thánh Luca ghi lại “khi đã đủ ngày thanh tẩy theo luật Môsê, cha mẹ Chúa Giêsu liền đem Người lên Giêrusalem để hiến dâng cho Chúa” (Lc 2,22). Như vậy từ lúc Chúa Giáng Sinh mới khoảng 40 ngày, Chúa Giêsu đã bắt đầu cuộc hành hương lên Giêrusalem với Đức Mẹ và Thánh Giuse; để rồi từ đó mỗi năm Chúa Giêsu đều cùng Đức Mẹ và thánh Giuse hành hương lên Giêrusalem. Thánh Luca ghi “Hàng năm cha mẹ Chúa Giêsu có thói quen lên Giêrusalem để mừng lễ Vượt Qua. Lúc đó Chúa Giêsu lên mười hai tuổi, ông bà cũng lên theo thói lễ” (Lc 2, 41-42). Và đích điểm của cuộc hành hương của Chúa Giêsu là Giêrusalem, là Đồi Sọ, là Thập giá, là đau thương tan nát, là cái chết và về cùng Chúa Cha. Nhưng như viên sĩ quan đã thốt lên khi nhìn lên thập giá lúc Chúa tắt thở: “quả thật người này là Con Thiên Chúa”. Chúa Giêsu chính là Con Thiên Chúa, là Thiên Chúa thật: “ Ai theo ta sẽ có ánh sáng của sự sống” (Ga 8,12), và chúng ta tin vào lời xác quyết của Chúa Kitô: “khi ta bị treo lên, Ta sẽ kéo mọi người lên với Ta” (Ga 12, 32). Chính từ thập giá Chúa Kitô, chúng ta nhận được ơn cứu độ. Chúa Kitô đã hành hương đi vào trong cả cái chết để đưa chúng ta từ trong cõi chết đến sự sống. Đức Thánh Cha Phanxico trong Tông sắc Spes non confundit (số 20) đã diễn giải đoạn thư 1 Thánh Phaolô (1 Cr 15,3-5) như sau: “Chúa Giêsu đã chết và sống lại là trung tâm đức tin của chúng ta… Đức Kitô đã chết, đã được mai táng, đã trỗi dậy, đã hiện ra. Người đã vượt qua bi kịch cái chết vì chúng ta. Tình yêu của Chúa Cha đã phục sinh Người trong quyền năng của Chúa Thánh Thần, biến nhân tính của Người thành hoa quả đầu mùa vĩnh cửu cho phần rỗi của chúng ta. Niềm hy vọng Kitô giáo chính là ở điều này: đối mặt với cái chết, nơi mọi sự dường như chấm dứt, chúng ta biết chắc rằng, nhờ Chúa Kitô, qua ân sủng của Người được thông truyền cho chúng ta trong bí tích Rửa tội, “sự sống không mất đi, nhưng được thay đổi”[1], mãi mãi. Thật vậy, trong bí tích Rửa tội, khi được mai táng với Chúa Kitô, chúng ta nhận được nơi Người, Đấng Phục Sinh, hồng ân sự sống mới phá vỡ bức tường sự chết và biến nó thành một con đường đi về chốn trường sinh. Và nếu trước cái chết, một sự chia ly đau đớn buộc chúng ta phải xa lìa những người thân yêu nhất, mà chẳng có lời nào an ủi được, thì Năm Thánh Hy vọng sẽ mang lại cho chúng ta cơ hội tái khám phá, với lòng biết ơn sâu sắc, món quà sự sống mới đã nhận được nơi bí tích Rửa tội, có khả năng biến đổi bi kịch này” (Spes non Confundit, 20). Như vậy trong ân sủng của bí tích Thánh Tẩy do Chúa Giêsu thiết lập bằng chính máu của Người cho chúng ta niềm hy vọng, cho dẫu chúng ta có trãi qua cái chết chia ly và đau thương.

Bà Cố Anna Lê Thị Miện sinh ngày 01.01.1920 tại Nghệ An, và mất vào 29.01.2025 (nhằm vào 01.01.Ất Tỵ), xem ra Chúa cũng cho Bà Cố tuổi thọ tròn đầy và rất đẹp. Sinh vào đầu năm DL và mất vào đầu năm AL, tròn 105 tuổi, nếu không nói là bước qua năm thứ 106. Cuộc đời của bà cố, theo lời cha Tổng, có thể nói là một cuộc đời của một bà mẹ quê nghèo ở Nghệ An, chịu thương chịu khó, thương chồng thương con, sống đạo đức và kiên vững trong đức tin. Chính vì vậy mà bà cố trãi qua bao thăng trầm từ Bắc di cư vào Nam như bao người thời bấy giờ, lam lũ vất vã chăm lo cho gia đình, chăm sóc giáo dục các con nên người và trong đó có một bông hoa tuyệt đẹp dâng cho Chúa là cha Giuse Tổng Đại Diện. Một bà mẹ quê nghèo, hiền hòa chân chất, đạo đức. Đây chính là điều mà Đức Thánh cha Phanxico nhắc đến trong tông huấn Gaudete et Esxultate (Hãy Vui Mừng và Hân hoan - Lời mời gọi nên thánh trong thế giới hôm nay). Ngài gọi là những vị thánh của đời thường, những vị thánh sát bên cạnh chúng ta: “Tôi thích chiêm ngưỡng sự thánh thiện trong cuộc sống kiên nhẫn của dân Chúa: nơi những bậc cha mẹ đang nuôi dạy con cái với tình yêu thương bao la, nơi những người nam nữ đang chăm chỉ làm việc để nuôi sống gia đình, nơi người bệnh tật, nơi các tu sĩ già cả mà lúc nào cũng cười tươi. Nơi những cảnh đời hàng ngày đang kiên trì tiến tới như thế, tôi nhìn thấy sự thánh thiện của Hội thánh chiến đấu. Rất thường thì đó là một sự thánh thiện được tìm thấy nơi những người sát ngay bên nhà chúng ta, những người đang sống giữa chúng ta, đang phản ảnh sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúng ta có thể gọi họ là “tầng lớp trung lưu của sự thánh thiện” (GE số 7). Nếu nói bà cố Anna đã thực hiện cuộc hành hương trong suốt 105 năm, thì quả thật hôm nay, bà đã về tới đích, đã gặp được Đấng Vĩnh Cửu, đã trở về chính “Quê hương vĩnh hằng”, như đoạn trích thư Thánh Phaolô gởi giáo đoàn Philip trong Bài đọc 2 hôm nay một lần nữa nhắc nhở chúng ta rằng: “Quê hương chúng ta ở trên trời, chúng ta mong đợi Đấng Cứu chuộc là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta từ trời đến, Người sẽ biến đổi thân xác hèn hạ của chúng ta nên giống thân xác hiển vình của Người…” (Pl 3,20).

Một cuộc hành hương đúng nghĩa thì không thiếu yếu tố kham khổ hy sinh, hãm mình, phạt xác để tỏ lòng sám hối: đi chân đất, hoặc đi bằng đầu gối, uống nước lã, ăn bánh mì khô. Vì thể trãi qua cuộc hành hương trần thế Bà Cố Anna cũng trãi qua những vất vả khổ đau, nhất là những ngày cuối đời trên giường bệnh. Tuy nhiên các chị khi chăm sóc bà Cố cho biết rằng, bà Cố vẫn một tinh thần kiên định, có đau đớn nhưng không hề than vãn, bà Cố âm thầm chịu đựng và đôi khi còn hài hước, tỉnh táo. Có lần cha Viên[2] vào thăm Bà Cố thấy bà Cố nằm im lặng nên ngài hỏi “Bà cố có nhớ con không?”, Bà cố vẫn nhắm mắt trả lời: “Cha có còn đi bán trứng không?” cha Viên hết hồn luôn: Ôi bà Cố trí khôn còn minh mẫn quá!. Ngày hôm nay bọn trẻ thường khoe khoan dùng những phương tiện hiện đại: Ipad, Iphone, chat, Messenger, vẽ hình dùng kỹ thuật AI…Đừng xem thường Bà Cố, cách đây vài năm khi đã ngót nghét trên 100 tuổi, Bà Cố yếu chân không đi được nằm một chỗ trên giường,  mấy người con đưa bà Cố cái Ipad, tưởng để giải khoay cho vui sợ bà Cố cứ nằm một chỗ buồn! Vậy mà ai ngờ được Bà Cố mở trang web của giáo phận trong mùa Covid đi lễ trực tuyến hàng ngày, thấy Đức Cha dâng lễ còn cho nhận xét: “Đức Cha mình thấy gọn gàng hơn cha Tổng!”. Trong tuần cuối trước tết con thường đi ban bí tích xức dầu cho những người già yếu lớn tuổi để các cụ ăn tết cho ngon. Và năm nay ngày 22 trước tết con nhờ thêm vài cha cùng di xức dầu, con đến thăm xức dầu cho bà Cố, Bà cố thì thào chị Lan nghe được bà Cố nói “đau cái đầu, phải đo huyết áp”. Bà Cố còn rất tỉnh.

Có lần cha Tổng có nói với con, Bà Cố từng ước ao được chết trong Năm Thánh. Con nghĩ Chúa đã nhận lời bà cụ quê nghèo chất phác này, Chúa gọi bà về trong Năm Thánh. Như thế bà Cố đã hoàn tất cuộc hành hương về nhà cha. Với niềm xác tín vào Đức Kitô phục sinh, chúng ta tin rằng Bà Cố sẽ được diện kiến Đấng mà muôn dân hằng trông đợi,  Đấng là niềm hy vọng cho nhân loại như lời của ĐTC Phanxicô trong Tông sắc “Spes non Confundit”: “Đối với mọi người, ước gì Năm Thánh là một thời điểm gặp gỡ Chúa Giêsu cách sống động và cá vị, Người là “cánh cửa” ơn cứu độ (x. Ga 10,7.9), là “niềm hy vọng của chúng ta” (x. 1 Tm 1,1), là Đấng mà Giáo hội có nhiệm vụ phải loan báo luôn mãi, ở mọi nơi và cho tất cả mọi người”.

Hôm nay chúng ta cùng cầu nguyện cho Bà Cố và tiễn đưa bà về với Chúa. Người ta nói rằng trên cuộc đời này, trong những nỗi đau thì nỗi đau mất mẹ là lớn nhất, nỗi đau khiến một người trở thành mồ côi. Cha Tổng Đại Diện, từ lúc Bà Cố trở bệnh nặng, thì hầu như ngày nào cha cũng về thăm mẹ một chút. Như lời thơ của Sơn Ca Linh “con lo không về kịp tối nay”[3]. Con phần nào hiểu được tâm trạng của cha, mùa xuân này không còn mẹ nữa. Con xin chia buồn với cha.

Bà Cố kính mến! Xin Chúa dẫn đưa bà Cố về bến thiên đàng, và khi đã về hiệp thông với Chúa xin Bà Cố đừng quên cầu nguyện cho chúng con. Amen

Lm. GB. Trương Đình Hà

Vinh Châu 03/02/2025



[1] Sách Lễ Rôma, Kinh Tiền tụng I Thánh lễ cầu cho tín hữu qua đời.

[2] Cha G.B. Đoàn Văn Viên, Ngài coi họ Ruộng Tre, là họ lẽ của giáo xứ Vinh Châu, hiện nay là chánh xứ Bình Trung. Ngài nuôi vịt lấy trừng bán ở các chợ để giúp cho người Dân tộc Ruộng Tre.

[3] Trích bài thơ của Linh mục Sơn Ca Linh “con lo không về kịp tối nay”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét