SUY NIỆM CHẦU TẠ ƠN CUỐI NĂM – MỪNG
XUÂN ẤT TỴ 2025
LIÊN TU SĨ GIÁO PHẬN BÀ RỊA
Lời Chúa: Xh 3, 1 – 5
“Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang
đứng là Đất Thánh.”
Khởi nguyện
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể! Một năm cũ trôi qua với biết bao biến
cố vui buồn đang dần khép lại; thời khắc này chúng con muốn tìm về bên Chúa. Trong
vòng tay yêu thương của Chúa, chúng con muốn xếp gọn lại những gì còn dang dở,
những điều khiến chúng con hoang mang, đau buồn, hay có khi là mệt mỏi, chán nản
muốn buông xuôi... để cùng với Chúa nhìn lại hành trình một năm qua, mà dâng
Chúa lời Tạ Ơn vì biết bao hồng ân Chúa đã tuôn đổ và quan phòng trên Giáo Phận,
trên Hội Dòng, trên gia đình và trên từng người chúng con trong suốt năm qua.
Lạy Chúa! Trong trong giây phút này, xin dâng lên Chúa từng người
chúng con đang hiện diện nơi đây. Xin Chúa thương lắng nghe những lời tỏ bày
khiêm hạ của chúng con. Xin đón lấy những lời ngợi khen, tôn vinh, cảm tạ và
sám hối chân thành của mỗi người chúng con. Lạy Chúa, cảm tạ Chúa vì nếu Chúa
không ở lại với chúng con nơi bí tích thánh thể, thì đời dâng hiến của chúng con
trở nên trống vắng và cằn cỗi. Chỉ khi gắn kết với Chúa như cành nho liền với
thân nho, chúng con mới sống ơn gọi cách sung mãn và tròn đầy.
Giờ đây, xin ban Thánh Thần trên chúng con để Người khai mở trí
tâm, trí hiểu và giúp chúng con nghe, hiểu và đem Lời Chúa vào nhịp sống thường
nhật của mình.
Đọc
Lời Chúa: Xh 3, 1 – 5
“Bấy giờ, ông Môsê đang
chăn chiên cho bố vợ là Git – rô, tư tế Ma-đi-an. Ông dẫn đàn chiên qua bên kia
sa mạc, đến núi của Thiên Chúa, là núi Khô-rếp. Thiên sứ của Đức Chúa hiện ra với
ông trong đám lửa từ giữa bụi cây. Ông Môsê nhìn thấy bụi cây cháy bừng, nhưng
bụi cây không bị thiêu rụi. Ông tự bảo: “Mình phải lại xem cảnh tượng kỳ lạ này
mới được: vì sao bụi cây lại không cháy rụi?” Đức Chúa thấy ông lại xem, thì từ
giữa bụi cây Thiên Chúa gọi ông: “Môsê ! Môsê!” Ông thưa: “Dạ, tôi đây!” Người
phán: “Chớ lại gần! Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là đất thánh.”
Suy
niệm
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Mô-sê và Thiên Chúa được kể lại với
nhiều chi tiết rất đẹp. Chính Thiên Chúa là người chủ động đến và gặp Mô-sê
ngay trong nhịp sống thường ngày của ông. Ẩn sau cái nhịp sống đều đặn của một
người chăn chiên, Mô-sê vẫn luôn là một kẻ khao khát đi tìm. Khi Mô-sê tìm đến
núi của Đức Chúa và chính Đức Chúa đích thân gặp ông. Chúa hấp dẫn Mô-sê bằng một
đám cháy từ giữa bụi gai, nhưng bụi gai không hề bị thiêu rụi. Dấu lạ ấy khơi
lên sự tò mò và kéo Mô-sê tiến lại gần Chúa. Chúa bắt đầu dạy Mô-sê về cách thế
để con người có thể trình diện trước mặt Thiên Chúa của mình.
“Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là Đất Thánh.”
1. Cởi bỏ đôi dép ở chân, Mô-sê cũng dần cởi bỏ những gì đang
vướng bận và trói buộc đời ông. Đứng trước Thiên Chúa, bất cứ một sự che chắn
và bảo vệ nào cũng đều trở nên không cần thiết, phải tháo bỏ tất cả những che đậy
ngụy trang. Ai cũng phải đến với Chúa như mình là, dù đó là cái “là” trống trơn
và trần trụi. Lời Đức Chúa phán với ông Mô sê năm xưa, dường như vẫn đang còn
vang vọng cho đến ngày hôm nay, cho những ai thật sự muốn tìm gặp Chúa và nên
nghĩa thiết với Ngài.
Con phải cởi bỏ đôi dép của đời thường với những lo toan, bận
tâm cho sứ vụ, những dự tính còn dang dở, những thành công, thất bại đã qua, để
xứng đáng bước vào nơi Đất Thánh. Nhờ đó con có thể hiện diện trước Chúa với tất
cả con người của con, với trọn vẹn những gì con “là”.
Đất thánh cũng chính là cung lòng nội tâm của từng người chúng
con, với bao bề bộn, lộn xộn thiếu trật tự, thứ tự ưu tiên, và sự lẫn lộn giữa
cái tương đối và tuyệt đối, giữa Chúa và công việc của Chúa. Đất thánh còn là
khung cảnh thánh thiêng nơi đây khi Chúa đang hiện diện vì thế con cần phải cởi
dép con ra để xứng đáng bước vào nơi đất thánh. (thinh lặng)
“Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là đất thánh.”
2. Đôi dép nào của con người cũng vương nhiễm bụi trần. Để chạm
vào Đất Thánh của Chúa, người được gọi cần trả lại cho hồng trần những gì thuộc
cõi hồng trần. Nhìn lại hành trình đời dâng hiến của mình, con nghĩ mình chẳng
cần phải cởi dép. Vì đôi dép thường ngày của con rất sạch, nó đã được bao bọc bởi
sự phòng vệ của chính con. Con bảo toàn đôi dép của mình bởi những tư tưởng của
chính con về việc con sống ba lời khuyên phúc âm, con bỏ qua những lời nhắn nhủ,
các chỉ dẫn và những tác động rất thân thương của Chúa dành cho con qua Lời của
Ngài và qua những dấu chỉ của thời đại hôm nay. Trước Thánh Thể Chúa, con xin
được cởi đôi dép của con, con xin tạ lỗi cùng Chúa vì con đã sống thiếu tinh thần
kỷ luật, có đôi lúc còn làm hoen mờ hình ảnh của người tu sĩ trong nếp sống
theo lẽ thường tình của đời thường. Xin lỗi Chúa vì con đã để cho tính thế tục len
lỏi vào đời tu với chiếc áo thánh thiêng, khiến con ảo tưởng về cách sống của
mình, về những giá trị sống. Xin Chúa giúp con dám cởi đôi dép đó để xứng đáng
đến trước nhan Chúa trong giây phút thánh thiện này.
(thinh lặng)
“Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là đất thánh.”
3. Chúng ta đang cùng nhịp bước vào năm thánh, năm của niềm hy
vọng giữa một thế giới đang phải chịu đựng những tác động của chiến tranh, những
ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng khí hậu. Đức Thánh Cha mời gọi chúng ta bước vào hành trình gặp gỡ Chúa Giêsu
cách sống động và cá vị, Người là “cánh cửa” ơn cứu độ (x. Ga 10,7.9)
và “niềm hy vọng của chúng ta” (x. 1Tm 1,1), là Đấng mà Giáo Hội có
nhiệm vụ phải loan báo luôn mãi, ở mọi nơi và cho tất cả mọi người.[1] Năm Thánh là thời gian ân sủng và hoán cải. Để lãnh nhận được
ân sủng của năm thánh, chúng ta cần một cuộc hoán cải thực sự “hãy cởi dép ở
chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là Đất Thánh”. Chúng con cúi đầu thành
tâm xin lỗi Chúa, vì trong suốt một năm qua, thay vì hết tâm chu toàn việc bổn
phận, chúng con còn lơ là chểnh mảng. Thay vì ra sức xây dựng mái nhà của tình
thân, chúng con lại làm phiền lòng nhau bằng sự ích kỷ, hẹp hòi, hơn thua, toan
tính. Thay vì quảng đại để trao ban nụ cười cho người đang cần đến; lời hỏi
thăm cho người chị em đau yếu; hay quan tâm đến những người nghèo khó quanh
mình....chúng con lại sống chủ nghĩa “mắc kê no” trước tất cả. Con cứ sống theo
lẽ tự nhiên, lợi thì chọn, thiệt thì bỏ. Chuỗi ngày sống của con thiếu đi những
sự dấn thân đến với tha nhân – những người đang đau khổ cần đến sự nâng đỡ của
chính con. Thiếu sự gắn bó với nguồn sống là chính Chúa, nên có lẽ đôi dép của
con mang, đang dần dẫn con lầm đường lạc lối và một lúc nào đó con sẽ thấy chơi
vơi và lênh đênh như không bến không bờ.
Chính thời điểm đặc biệt của năm
thánh này, mời gọi chúng con sống hoán cải với niềm hy vọng hướng đến một tương
lai tốt đẹp hơn. Không chỉ là mong ước nhưng còn là gửi gắm nơi quyền năng của
Thiên Chúa niềm tin cậy vững vàng, để khi chiêm ngắm trái tim bừng cháy
lửa xót thương của Chúa, cũng khơi lên trong chúng con một con tim bừng cháy lửa
khát khao tìm kiếm Ngài. Để ngang qua đó chúng
con thổi bùng ngọn lửa hy vọng đã được truyền trao, đồng thời giúp mọi người lấy
lại sức mạnh và sự chắc chắn mới để hướng về tương lai với một tinh thần mới mẻ,
một tâm hồn phó thác, và một tầm nhìn rộng lớn.
Lạy Chúa, cảm tạ Chúa vì năm thánh cho con nhiều cơ hội để sống
tâm tình hoán cải, tri ân để cùng hiệp hành với anh chị em đón nhận ân sủng
Chúa. Để ân phúc của năm thánh không trở nên vô ích nhưng giúp chúng con trở
nên những người hành hương của hy vọng khi hướng về trời cao, nơi quê hương
đích thực của chúng con. Niềm trông cậy đó thật sự phá tan trong chúng con những
dằn vặt nghi ngờ và thật sự mở ra niềm hy vọng vào một mùa xuân, một năm mới
bình an tươi sáng, một năm thánh tròn đầy và viên mãn. (thinh lặng)
Hát: Cát biển sao trời
Kết nguyện
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, năm cũ đang dần khép lại, khai mở một
hành trình mới, với sắc Xuân đang tràn về mang đến cho chúng con niềm hy vọng mới.
Giây phút này, chúng con chân thành đặt vào tay Chúa những gì còn dang dở của năm
cũ, xin Chúa hãy trao vào tay chúng con Năm Mới với một ánh nhìn mới, để trong
Chúa chúng con biết nhìn mọi sự với một lăng kính mới, lăng kính của tình yêu
và hy vọng; dầu cho cuộc sống có lắm khó khăn, những nguy hiểm đang rình chờ.
Vì lời của Vịnh Gia mời gọi chúng con xác tín rằng: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay”.
Lạy Chúa, đời dâng hiến đã miễn trừ cho chúng con những lo toan
cho cuộc sống mưu sinh với bao bộn bề của cơm áo gạo tiền, thì xin cho chúng
con biết dùng ân huệ Chúa ban mà chăm lo cho đời sống phần hồn và sống đời tu một
cách đẹp lòng Chúa. Xin cho chúng con biết nhìn mọi sự dưới ánh nhìn của đức
tin, để từng ngày chúng con cùng Chúa vẽ nên bức chân dung người tu sĩ họa theo khuôn mẫu là Đức Ki-tô; và làm nên 365
ngày đời của chúng con vang vọng lời cảm tạ tri ân. Và trong hành trình Ân Phúc
của Năm Thánh Hy Vọng, trong ân sủng thời gian của năm mới, xin cho chúng con biết
khám phá và tiến sâu hơn vào cung lòng nhân hậu của Thiên Chúa để tái tạo đời
mình bằng kinh nghiệm được Chúa yêu thương. Có như thế, chúng con mới có thể sống
sung mãn ơn gọi của mình và trao truyền ân phúc cho anh chị em đang cùng con nhịp
bước về nhà Cha trên trời. Amen.
Tu
Sĩ Hạt Long Hương
18/01/2025