Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2024

Thánh Lễ Mừng 50 năm Linh mục cha Cố Giuse

 

THÁNH LỄ MỪNG 50 NĂM LINH MỤC

CHA CỐ GIUSE LÊ THANH

Lm. GB. Trương Đình Hà

         

          Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

          Chúng ta họp nhau hôm nay cử hành Thánh lễ đặc biệt, cầu nguyện và tạ ơn Thiên Chúa với cha cố Giuse nhân kỷ niệm lễ Kim Khánh hồng ân Linh mục. Trong dịp trọng đại này, chúng ta hiệp thông với cha Cố nhìn lại chặng đường 50 năm đón nhận Hồng ân Thừa tác vụ linh mục, và vì là hồng ân Chúa ban nên cuộc đời linh mục là lời Tạ ơn liên lỉ.

1. Thừa tác vụ Linh mục là một hồng ân Chúa ban

          Khi chọn gọi các tông đồ theo Chúa, Chúa đã cầu nguyện khẩn thiết với Chúa Cha, chúa đã không đưa ra điều kiện nào cho họ. Chúa gọi Phêrô và Anrê khi hai ông đang thả lưới dưới biẻn, vì các ông làm nghề thuyền chài, thánh Mattheu ghi lại: “Ðang lúc đi dọc theo bờ biển Galilêa, Người thấy Simon và em là Anrê đang thả lưới xuống biển, vì các ông là những người đánh cá. Chúa Giêsu bảo các ông: “Hãy theo Ta, Ta sẽ làm cho các ngươi trở thành những kẻ chài lưới người” (Mt 1, 16-17), Chúa gọi Gioan và Giacôbê khi hai ông đang xếp lưới với cha mình dưới thuyền. Hay như việc Chúa gọi Lêvi người thu thuế. Ông đang làm công việc hàng ngày của một nhân viên thuế vụ, ngồi nơi bàn thu thuế, thì Chúa Giêsu đi ngang qua thấy ông và gọi ông. Thánh Marcô ghi lại: “Đi ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lêvi là con ông Anphê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông: “Anh hãy theo tôi!” Ông đứng dậy đi theo Người.” (Mc 2, 14) Như thế, việc Chúa chọn gọi là hoàn toàn do ân ban của Chúa, các tông đồ cũng không ngờ tới, không biết Chúa gọi mình nữa. Nhưng sẵn sàng đáp lại cách tự do và bước theo Chúa. Do đó ơn gọi và thừa tác vụ linh mục trước hết và trên hết, đó là một ân sủng, “hồng ân Thánh Thần, cho phép thực thi một quyền thánh chức, quyền này chỉ có thể phát xuất từ chính Đức Kitô, qua Hội Thánh của Người” (GLHTCG số 1537). Vì phát xuất từ Chúa Kitô, nên Chức linh mục thừa tác có trước và là nền tảng cho thừa tác vụ linh mục được Chúa Kitô trao ban cho những người được chọn gọi. Dù khi đã về hưu, già yếu bệnh tật hoặc trong hoàn cảnh không thể thi hành nhiệm vụ, linh mục vẫn là linh mục. Vì chức linh mục thừa tác là ân sủng của Thánh Thần nên “Không ai tự gán cho mình vinh dự là thượng tế nhưng phải được Thiên Chúa kêu gọi, như ông Aharon đã được gọi” (Dt 5,4). Vì là ân sủng được trao ban cho nên người lãnh nhận không có lý do gì để tự kiêu tự đắc cả, mà đúng hơn, phải biết đón nhận với lòng biết ơn và khiêm tốn. Sự khiêm tốn ấy vừa phát sinh từ ý thức về sự cao cả của hồng ân mình lãnh nhận, vừa phát xuất từ ý thức về sự mỏng dòn yếu đuối của bản thân. Như trong bài đọc thứ nhất hôm nay ngôn sứ Giêrêmia cho thấy Ngài được Thiên Chúa kêu gọi từ trong lòng mẹ: “Trước khi tạo thành ngươi trong lòng mẹ. Ta đã biết ngươi, và trước khi ngươi ra khỏi lòng mẹ, Ta đã hiến thánh ngươi. Ta đã đặt ngươi làm tiên tri cho các dân tộc”.  Và Giêrêmia thưa lên cách khiêm tốn: “Lạy Chúa, là Thiên Chúa, tôi đâu có biết ăn nói vì tôi là con nít”. Nhưng Chúa nói “Ngươi đùng nói tôi là con nít, vì ngươi sẽ đi đến với những kẻ Ta sẽ sai ngươi đi, ngươi sẽ nói mọi điều Ta sẽ dạy ngươi nói, ngươi đừng sợ họ, vì Ta sẽ ở với ngươi để bảo vệ ngươi” và Chúa nói tiếp đây Ta đặt Lời Ta vào miệng ngươi”. Như thế ơn gọi và chức linh mục là hoàn toàn do Chúa thương ban.

2. Cả đời linh mục là lời tạ ơn

          Vì Thừa tác vụ linh mục là một hồng ân nên cả đời linh mục phải là lời tạ ơn Thiên Chúa. Trong Kinh Thánh, chúng ta đã gặp rất nhiều lời Tạ ơn “Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ. Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương (Tv 136); Lạy Chúa xin dâng lời cảm tạ. Ngài dã nghe lời miệng con xin (Tv 138). Hãy dâng Chúa bài ca cảm tạ. Gảy khúc hạc cầm mừng Thiên Chúa chúng ta (Tv 147). Nhưng có một lời tạ ơn trọn vẹn nhất và trở thành gương mẫu cho những lời tạ ơn của chúng ta đó là Chúa Giêsu Kitô, Con Một Thiên Chúa và là Thiên Chúa thật. Ngài đã sống tâm tình tạ ơn Cha liên lỉ: “ Lạy Cha là Chúa cả trời đất con xin tạ ơn Cha vì Cha đã dấu những điều ấy với hạng khôn ngoan thông thái, mà đã mạc khải cho những người bé mọn.” (Mt 11, 25).

          Vì vậy, khi vào trần gian, Đức Kitô đã nói: “Chúa đã không ưa hy lễ và hiến tế, nhưng đã tạo cho con một thân thể. Chúa cũng chẳng thích lễ toàn thiêu và lễ xá tội. Bấy giờ con mới thưa: lạy Thiên Chúa, nầy con đây, con đến để thực thi ý Ngài” (Dt 10,5).

          Chính Chúa Giêsu, cả con người của Ngài, là lời tạ ơn đẹp nhất dâng lên Chúa Cha. Trong tiếng Hy lạp, Eucaristia có nghĩa là cám ơn, tạ ơn. Nên mỗi khi cộng đoàn Dân Chúa tham dự Thánh lễ là tạ ơn Chúa, dâng lên Chúa Cha Mình và Máu Chúa Giêsu. Và rồi chính Chúa Giêsu là của lễ và Bàn Thờ là hiến lễ tạ ơn dâng lên Chúa Cha. Có một sự trùng hơp là  hôm nay thứ sáu, phụng vụ kính nhớ trái tim Chúa, kính nhớ cuộc khổ nạn và Hy Tế Thập giá của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đã tạ ơn Chúa Cha với  cả cuộc đời vâng phục và đạt đến trọn hảo khi Ngài dâng Hiến Tế tạ Ơn trên bàn thờ thập giá: “Lạy Cha, Con phó thác hồn con trong tay Cha”. Đó chính là lời tạ ơn trọn hảo nhất, đẹp nhất mà hôm nay trên mọi bàn thờ trên khắp thế giới, Giáo Hội cử hành Hiến Lễ Tạ Ơn.

          Chúng ta đang tham dự cuộc cử hành Lễ Tạ Ơn với Chúa Kitô.  Và Lời Tạ ơn bằng sự vâng phục của Chúa Kitô đã chuyển đến nhân loại, mời gọi con người cộng tác, và trong loài người chúng ta có một lời “xin Vâng” đáp lại, bù lại cho sự bất tuân phục của Adam và Eva. Đức Maria với lời Xin Vầng trọn vẹn đã đi vào trong “quỹ đạo Tạ Ơn” Thiên Chúa do Chính Chúa Giêsu đã vạch ra. Tâm tình Tạ Ơn của Đức Maria được gói ghém trong bài ca “Magnificat”, đó chính là “cuộc đời của Trinh nữ Maria” mà Tin Mừng hôm nay vừa nhắc đến là mô hình sống động, là mẫu gương sáng ngời để nhân loại bước đi trong “con đường tạ ơn” Thiên Chúa, trên nẽo đường đáp trả hồng ân. “Linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng trong Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi”.

           Hôm nay khi chúng ta cùng Cha Cố ôn lại Hồng ân Linh mục và lời tạ ơn vì chính hồng ân đó, thì có lẽ Cha Cố đã trung thành sống cho đến cuối lời cam kết thuộc về Chúa Kitô, đời linh mục của Cha Cố cũng là Lời Tạ Ơn liên lĩ gắn chặt vào Đức Kitô trong thánh lễ mỗi ngày suốt 50 năm qua và vẫn còn tiếp tục cho đến khi về với Chúa. Cha Cố đã hiện diện ở vùng đất Xuyên Mộc này khoản thập niên 1980, lúc đó cả huyện chỉ có mình ngài. (Sau đó có thêm cha Cố Antôn Ngô Văn Hữu về coi sóc xứ Hòa Xuân chạy dài vào Bàu Lâm, trở ra Hòa Sơn, Hòa Tân (cha Hoàng hiện tại), Bà Tô, Hồ Tràm. Hôm nay Ngài cũng có mặt và con cũng có về giúp cho ngài khoảng 8 tháng ở giáo xứ Hòa Xuân). Năm 1984 con về vùng Xuyên mộc và từ đó giúp cho Cha Cố. Con nhớ lúc đó cha có cái xe Honda 67, từ sáng thứ bảy dâng lễ ở Văn Côi xong cha chở con đi dâng lễ ở Hòa Hội rồi vào “Bưng Kè”-Hòa Thuận bây giờ, đường đất đỏ lầy lội, có khi người ta đánh xe bò ra đưa vào. Rồi ngày Chúa nhật lễ Văn Côi xong là đi Bông Trang, Bưng Riềng (Hòa An), Bình Châu. Cứ đến xứ nào cha ngồi giải tội còn con dạy giáo lý (Tân định) cho cộng đoàn, lúc đó chưa có nhà thờ chỉ làm Lễ ở nhà ông trùm...Giờ đây những nơi đó đã thành những giáo xứ sầm uất. Vì vậy mà các cha ở đây gọi vui cha Cố Giuse Thanh là cha “Tổ phụ”. Nhắc lại vài điều quá khứ của cha như thế, nhưng khi nhìn lại cột mốc là ngày thụ phong linh mục, trong không khí hân hoan của ngày mừng lễ hôm nay, có lẽ cha Cố vẫn luôn thấy mình bất xứng và những ai sống đời linh mục đều luôn cảm nhận mình vẫn còn món nợ phải trả, như lời bài thơ: Linh mục một cuộc đời mắc nợ của linh mục Sơn Ca Linh sau đây:                                                                                                                                                                                          

Linh mục, một cuộc đời mắc nợ

Ôi linh mục ! Một cuộc đời mắc nợ !
Đến bao giờ mới trả cho xong?
Nhìn lại chính mình : Ôi kiếp phận long đong
Nợ lời cam kết từ thuở lên bàn thánh.

Nợ bài Thánh Vịnh chưa tròn của giờ Kinh Sáng
Nợ những giờ Chầu Thánh Thể chiều đông…
Mắc nợ bao người kẻ liệt ngóng trông,
Mắc nợ bài giảng chưa xong của ngày Chúa Nhật…

Mắc nợ người nghèo bàn tay thân mật,
Mắc nợ những em thơ ánh mắt dễ thương…
Tôi nợ người trẻ nhiệt huyết để lên đường,
Nợ các gia đình những lần ủi an thăm viếng…

Nợ đức khó nghèo, nợ lòng trong trắng,
Để nêu gương thánh thiện cho đời.
Nợ bao nhiêu cuộc sống lứa đôi,
Trái tim yêu thương và ánh nhìn thông cảm.

Nợ những bước chân của trưa nắng gắt, của chiều đông lạnh,
Để về thăm bao địa chỉ khó nghèo,
Những cụ già, những bệnh nhân trong xó tối hẩm hiu…
Khao khát chờ mong, chỉ một lần, gặp người mục tử!

Nợ những anh chị em cùng tôi chung một lý tưởng,
Tình huynh đệ, hiệp nhất và chung chia sướng khổ vui buồn.
Nợ những người lương, người phật, cả những kẻ vô thần,
Cuộc sống chứng nhân và tinh thần bao dung đối thoại.

Nợ màu trắng của mây, nợ màu xanh của lá,
Vũ trụ đẹp vô cùng sao lòng vẫn cứ khô ran…
Nợ đức hy sinh, lòng nhẫn nhục, nợ trái tim vàng, …
Mà những người cọng tác vẫn hằng luôn mong đợi…

Nợ những cô gái, những chàng trai bên vệ đường tội lỗi,
Họ vẫn mãi chưa về tìm lại mái ấm của người Cha…
Thánh lễ chiều nay sao vắng tiếng thánh ca ?
Ôi linh mục Một cuộc đời làm sao ta trả hết !

Con xin chúc mừng Cha Cố nhân dịp Lễ Vàng linh mục hôm nay, và xin Chúa tiếp tục ban nhiều ơn lành cho Cha, để những tháng năm còn lại trong cuộc đời vẫn là lời tạ ơn đẹp lòng Chúa. Amen.

(Nhà Thờ Hòa An Xuyên Mộc - Thứ sáu 28/06/2024)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Đọc tiếp »