MƯỜI CĂN BỆNH LÀM BĂNG HOẠI NGƯỜI CÔNG GIÁO
+ Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, Tôi tớ Thiên Chúa
Bài nói chuyện của Tôi tớ Chúa là Đức cố Hồng Y Phanxicô
Xaviê Nguyễn Văn Thuận khi còn làm Tổng Giám mục với giới trẻ Việt Nam hải ngoại
tại Strasbourg, Pháp, chiều ngày 12.9.1998)
Mười căn bệnh gồm: 1. Bệnh quá khứ cục bộ 2. Bệnh tiêu cực
bi quan 3. Bệnh phô trương chiến thắng 4. Bệnh cá nhân chủ nghĩa 5. Bệnh lười
biếng tránh né 6. Bệnh chuẩn mực trần tục 7. Bệnh đợi chờ phép lạ 8. Bệnh tùy hứng
vô định 9. Bệnh sống vô trách nhiệm 10. Bệnh bè phái chia rẽ.
Bệnh quá khứ cục bộ
Bệnh này thể hiện qua tâm trạng chỉ nhớ và khen cái quá khứ của mình mà thôi và
đóng khung lại trong đó. Ngày tôi bị đưa đi tù ra Bắc, thỉnh thoảng gặp giáo
dân và ai cũng hớn hở tâm sự: “Thưa cha, chúng con thấy sung sướng nhất là thời
còn Đức khâm sứ. Chúng con đi rước kiệu đầy đường phố, quanh cả bờ hồ Hoàn Kiếm,
và thấy Đức khâm sứ quỳ trên chiếc xe, tay cầm Mình Thánh Chúa, mặt ngài sáng
láng đỏ hồng như mặt trời. Không biết bao giờ chúng con mới trở lại được như thời
kỳ có Đức khâm sứ!”. Ta không quên quá khứ, vì đó là bài học kinh nghiệm, nhưng
ta không dừng lại đó, ta nhìn tương lai để xây dựng còn đẹp hơn xưa.
Bà con chỉ sống trong quá khứ, mong trở về quá khứ. Mà thời gian thì bao giờ
quay trở lại !
Tôi đi nhiều nơi, gặp nhiều anh chị em tới một tuổi nào đó. Chén thù chén tạc
bên nhau than thở: “Biết bao giờ bọn mình trở lại được thời Cộng hoà. Mọi thứ rẻ
mạt. Lương tháng mấy nghìn. Một tạ gạo giá chỉ mấy trăm bạc. Sướng thiệt !”.
Ta đang ở năm 1998, làm sao mà lùi lại 1960 được!
Do vậy mà chúng ta đâm ra thiển cận. Thay vì nhìn tới thì lại nhìn lui. Giống
như người lái xe, không nhìn đằng trước mà cứ chăm chăm vào kính chiếu hậu để
ngắm xe sau. Vậy làm sao mà tiến được.
Mà dù thế nào thì mình vẫn phải sống. Quá khứ không bao giờ trở lại. Và thời
gian thì cứ tiến mãi.
Nhìn lại gương Chúa Giêsu. Từ trời cao xuống thế, Ngài cứ nhắm tới, một mạch đi
tới và cứ nói: “Thầy sẽ lên thành Giêrusalem chịu nạn”. Ngài dư biết cuộc tử nạn
sẽ rất đau đớn, nhưng vẫn đi tới, chấp nhận. Bởi qua cái đau khổ đó con người
được cứu độ.
Cũng vậy, nếu chúng ta muốn cho Đất nước và Giáo hội mình tiến, thì phải nhìn về
tương lai. Không quên quá khứ, vì đó là bài học cho tương lai. Nhưng đừng có viễn
mơ lui lại quá khứ.
Mỗi người, mỗi thời đại đều có cái hay, cái đẹp. Phải làm sao biết khai triển
cái hay cái đẹp đó cho hiện tại đang sống, chứ đứng đó mà than thở tiếc nuối
thì ích gì ! Nhìn quá khứ để tạ ơn Chúa, để sám hối. Nhìn hiện tại để hăng say
phục vụ với trách nhiệm – Nhìn tương lai với hy vọng.
Bệnh tiêu cực bi quan
Những người mang bệnh này cứ chỉ trích kinh niên. Khi nào cũng có chuyện để chỉ
trích. Một người làm cả đám phá. Một chính đảng lên thì các đảng khác xúm nhau
phá. Phải đạp nó xuống thì mình mới lên được chứ !
Bệnh chỉ trích phát sinh từ lòng ích kỷ hoặc kiêu căng. Một biểu hiện song hành
của bệnh này là người chỉ trích thường hay thiếu tự tin.
Người tiêu cực cái gì cũng chỉ trích. Nhưng khi được yêu cầu đưa đề nghị thì “để
xem đã”, hoặc có ai đưa ra đề nghị gì thì lại lắc đầu “không làm nổi đâu” !
Người tiêu cực thì bất cứ một cơ hội nào cũng là một tai họa cho mình (for the
pessimists every opportunity is a calamity). Trái lại, người lạc quan thì bất cứ
tai họa nào cũng là một cơ hội cho mình (for the optimists every calamity is an
opportunity).
Người ta kể câu chuyện: Một công ty lớn gởi hai đại diện sang một nước Phi châu
để nghiên cứu thị trường tiêu thụ giày dép. Trở về điều trần, một vị lắc đầu:
Thưa quý vị, không có cách gì tiêu thụ được; người dân ở đó chỉ đi chân đất, có
ai đi giày dép đâu ! Trong khi đó vị kia lại hớn hở: Thưa quý vị, chuyến này
chúng ta thắng lớn; cả một lục địa mênh mông chưa có ai có giày dép để đi cả !
Người tích cực thì lạc quan. Kẻ tiêu cực bi quan. Tùy theo cách nhìn mà vấn đề
nẩy sinh. Người Pháp nói: Đừng trách rằng tối; tối là vì mình không chịu thắp
đèn lên thôi ! Đức Gioan Phaolô II kêu gọi: “Đừng sợ”, vì ta tin vào Thiên Chúa
quyền năng và yêu thương, ta tin con người có thiện chí, ta tin vào mình có
Chúa giúp.
Bệnh phô trương chiến thắng
Làm gì cũng chỉ nhắm chuyện phô trương là chính. Bệnh này tiếng pháp gọi là
triomphalisme; người Mỹ cũng có từ ngữ show up.
Thỉnh thoảng đây đó đọc trên những bản tin sinh hoạt cộng đoàn thật nức lòng: Đại
lễ tổ chức vô cùng thành công, cuộc rước kéo dài cả nửa cây số, nhiều chục cha
đồng tế, bữa tiệc kết thúc thật linh đình, bà con vô cùng hoan hỉ, chưa có bao
giờ và có ai tổ chức được lớn như thế … Nhưng hết tiệc ra về rồi là hết. Đại lễ
hôm qua hôm nay thành quá khứ xa lơ. Cảm xúc hôm qua hôm nay gọi mãi chẳng thấy
về ! Hãy cai chứng bệnh phô trương, vì cái chiều sâu thực sự ít ai quan tâm. Ta
bảo sáng danh Chúa, nhưng xét cho kỹ Chúa mấy phần trăm, ta mấy phần trăm?
Có những điều không cần phải phô trương. Nhưng nó sẽ từ từ thấm vào lòng người,
người ta sẽ hiểu. Người ta hiểu, nhưng đồng thời người ta cũng có tự ái. Càng
huyênh hoang, càng làm cho người ta ghét. Mà thành công đâu phải do mình tài giỏi
gì. Nhưng mọi chuyện là nhờ ơn Chúa. Như vậy mình càng không có lý do gì để phô
trương. Lúc đang huyênh hoang thì chính là lúc nguy hiểm nhất, tai hại nhất, vì
đó là lúc mình mất cảnh giác. Khi nào thấy sau một cuộc lễ, có nhiều người ăn
năn trở lại, Cộng đoàn hiệp nhất hơn, sốt sắng hơn, đó là dấu thành công thực sự.
Bệnh cá nhân chủ nghĩa
Các nhà phân tích cho hay người Âu châu bị bệnh này nặng hơn. Nhưng mình cũng
không kém. Thời đại này đâu đâu cũng nghe người ta hô hào đoàn kết
(Solidarité). Mà xem ra càng hô hào đoàn kết chừng nào, thì bệnh cá nhân lại nặng
chừng nấy !
Biểu hiện của bệnh này: Mình là nhất, là trung tâm của vũ trụ. Mình chiếm độc
quyền, ngay cả độc quyền thờ Chúa, độc quyền yêu Nước. Không muốn ai chia sẻ với
mình, vì sợ người ta hơn. Người ta không tiếp tay với mình thì trách. Nhưng khi
tiếp tay thì lại chỉ muốn họ đứng sau lưng mình mà thôi.
Cá nhân chủ nghĩa phát sinh từ lòng ích kỷ. Kính Chúa, yêu người thực chất là
vì mình, vì lợi cho mình chứ chẳng phải vì Chúa vì người gì cả.
Người ta kể chuyện vui: Một số Hồng Y và Giám mục ngồi ăn cơm chung với Đức
Thánh Cha. Có mấy vị hỏi ngài: Thưa ĐTC, nghe nói có bí mật Fatima, ĐTC có thể
nói cho chúng con nghe được không. ĐTC bảo: Bí mật mà, nói sao được. Nghe thế
các ngài càng tha thiết: ĐTC đừng sợ, chúng con cam đoan sẽ dấu rất kỹ, không hở
miệng. Sau năm lần bảy lượt nghe năn nỉ, ĐTC mỉm cười trả lời: Đức Mẹ Fatimabảo
rằng đóng cửa Đức Mẹ Lộ-Đức lại !
Câu chuyện khôi hài này muốn nói lên cái cá nhân chủ nghĩa của con người ngày
nay. Đức Mẹ Fatima sợ Đức Mẹ Lộ Đức nổi tiếng hơn và do đó khách hành hương đến
viếng đông hơn nên đề nghị dẹp Lộ-Đức.
Chẳng đâu xa xôi. Quanh ta cũng không thiếu thí dụ. Hai nhà thờ cạnh nhau,
chuông bên này kêu thì bên kia phải làm sao để kêu hơn. Câu chuyện nầy có thật.
Một giáo xứ xin Đức cha cho một quả chuông. Về đánh lên thì bà con giáo xứ bên
cạnh sốt ruột khó chịu, liền cùng nhau kéo xin phép đổi một quả chuông lớn hơn.
Khệ nệ mang về, đánh lên thì ai nấy thất vọng. Tưởng chuông lớn hơn thì tiếng
phải hay hơn. Ai dè âm thanh của chuông thường đã được định chuẩn sẵn; theo nốt
nhạc, cái chuông mới trùng một nốt nhạc với chuông cũ!
Trong Giáo hội có một điểm quan trọng, đó là tính đa diện (Pluralité). Giáo hội
không đòi hỏi phải đồng bộ, nhưng trân trọng nét cá biệt của mỗi giáo hội địa
phương. Khác nhau hầu bổ túc cho nhau, chứ không phải để rồi tôi đi đường tôi
anh đi đường anh.
Bệnh lười biếng tránh né
Triệu chứng của bệnh này là sợ tốn sức tốn của, sợ liên lụy, a dua: ai mạnh thì
hùa theo. Khi nói thì rất hăng, nhưng vào việc thì viện đủ lý do để che đậy cái
hèn nhát và lười biếng của mình. Giữa đại hội thì phát biểu thật hùng hồn, lúc
phân việc thì lẩn đâu mất.
Trong đội tù của tôi trước đây có một ông cũng từ miền Namra. Mỗi lần họp anh
ta phát biểu ào ạt. Đụng chuyện gì cũng dơ tay phát biểu. Nói huyên thuyên mà
thường lạc đề. Đến lúc chia việc thì im re. Riết anh em trong tổ ngán. Nên mỗi
lần anh ta dơ tay phát biểu là anh em đồng loạt hô: Im mà nghe, đài Mát-cơ-va
phát !
Chuyện kể hai nhà thông thái nọ muốn tìm hiểu xem thành phố Rôma có mấy người
làm việc. Họ bắt đầu bằng một chuỗi phân tách loại trừ. Trước tiên trừ đi con số
trẻ em chưa đến tuổi làm việc, đến số người bệnh tật, số người ở tù, rồi số dân
biểu nghị sĩ quanh năm suốt tháng chỉ cãi nhau và dơ tay bỏ phiếu bất tín nhiệm
chính phủ, số người làm nghề phê bình đá bóng… Cứ thế mà trừ, kỳ cùng chỉ còn lại
hai người làm việc, đó là hai nhà thông thái. Nhưng rồi một ông lên tiếng ngay:
tôi từ nãy giờ tính toán quá mệt rồi, nên chi tôi bầu anh làm việc tiếp để tôi
nghỉ !
Để xây dựng cộng đoàn có trăm công ngàn việc. Việc gì cũng đáng làm. Chẳng cần
phải ngồi ghế lãnh đạo mới là làm việc. Việc nào cũng có thể nên thánh, miễn là
làm cho tới nơi tới chốn.
Khi ở Dublin một tháng để học hỏi về Đạo binh Đức Mẹ tôi may mắn được gặp người
sáng lập, ông Frank Duff. Tôi háo hức, tưởng sẽ diện kiến một nhân vật quốc tế
tiếng tăm; người mà các Hồng Y, Giám mục khắp nơi đều phải ngồi nghe. Nhưng
không ngờ, ông chỉ là một cụ già đưa thư. Hàng ngày khiêm tốn đạp chiếc xe cọc
cạch ra bưu điện mang thư về cơ quan, bỏ vào hộp thư của gần một ngàn chi nhánh
Đạo binh ở Dublin. Ngưởi ta nói công việc của ông bây giờ chỉ có thế; có tuổi rồi
không còn giữ vai trò quan trọng nào nữa; nhưng khi ai cần ý kiến thì ông sẵn
sàng đóng góp và hướng dẫn giải quyết.
Đấy, công việc đưa thư hèn mọn có làm giảm tư cách con người đâu!
Bệnh chuẩn mực trần tục
Lấy tinh thần, não trạng trần tục làm chuẩn mực cho cuộc sống mình. Làm việc
Chúa, nhưng không theo tinh thần Phúc Âm mà lại dùng tiêu chuẩn hoàn toàn trần
tục để chuẩn định. Người Công Giáo kiểu đó thường hay trở thành Công Giáo tùy thời:
Thịnh thì Công Giáo, suy thì chối.
Công Giáo vụ lợi: Có mùi vật chất thì tới, không thì miễn. Công Giáo danh dự:
Chỉ siêng năng xuất hiện khi có lễ lạc được mời lên ghế danh dự, không thì biệt
tăm chẳng bao giờ thấy.
Nhiều khi chẳng phải là bản chất, chẳng tội lỗi gì, nhưng là vì mình đua đòi.
Chính đua đòi này làm cho cuộc đời khổ sở. Sang đây thấy người ta có xe đẹp,
nhà rộng; mình đua đòi muốn hơn người nên phải nô lệ cho công việc, cả nhà làm
việc quá mức.
Và chuẩn mực trần thế thường được căn cứ theo báo chí, truyền thanh truyền
hình. Báo bảo cái gì hay là hay, cái gì số đông theo là tốt…mặc dù những cái đó
không hợp với lương tâm.
Năm ngoái tôi ghé Na Uy tới thăm một bà giáo sư giữ một ghế thứ trưởng trong nội
các. Na Uy đa số theo Tin lành và Giáo hội này, như tại các nước Tin lành khác,
phải tùy thuộc thế quyền. Bà phàn nàn: nguy quá cha ơi, Giáo hội chúng tôi đang
sa lầy trong vòng kềm toả dư luận.
Chính phủ ra lệnh cho Giáo hội; Quốc hội ra lệnh (bằng đạo luật) cho chính phủ;
mà đạo luật thì lại hình thành do áp lực dư luận truyền thông; vừa rồi chính phủ
mới cách chức hai mục sư vì họ chống lại việc phá thai!
Một số cơ quan truyền thông chửi bới Đức Giáo Hoàng, kết ngài vào tội thiếu thực
tế, thiếu tiến bộ. Nhưng khi Đức Giáo Hoàng đến với giới trẻ thì hàng triệu anh
chị em trẻ lại tuôn đến với ngài. Tất cả chỉ vì ngài là người dám nói lên sự thật,
bất chấp dư luận. Tuổi trẻ hôm nay đang bị chao đảo trong một thế giới khủng hoảng
niềm tin và giá trị. Nên chi họ cần người tín cẩn dám nói thẳng cho họ đâu là
điều đúng, đâu là sai. Cái khó và nguy hiểm của ngày hôm nay là người ta phạm tội,
nhưng lại bắt cả nhà nước và Giáo hội coi đó là nhân đức. Chẳng hạn như chuyện
đồng tính luyến ái. Dư luận đang bắt mọi giới phải xem đó là chuyện hợp luân
thường đạo lý. Giáo hội thương cảm, nhưng Giáo hội cần nói sự thật. Đức Thánh
Cha nói: “không cần ai bỏ phiếu cho sự thật” vì sự thật vẫn là sự thật.
Bệnh đợi chờ phép lạ
Cứ chờ cứ đợi người khác, mà bản thân mình chả chịu làm gì. Mình có làm thì
Chúa mới giúp được chứ. Chúa sinh ra mình không cần hỏi ý mình, nhưng để cứu
mình Ngài phải cần đến sự cộng tác của ta.
Có bà suốt ngày cầu với Chúa: Con bao nhiêu ngày tháng hy sinh cho cộng đoàn. Nấu
cơm, nấu chè, hết việc này đến chuyện nọ. Đâu cũng có mặt. Giúp ngày không đủ
tranh thủ giúp đêm giúp thêm giờ nghỉ ! Con chỉ xin Chúa có một điều, vậy mà
Chúa không chịu đoái nghe. – Chứ con xin điều gì ? – Dạ xin Chúa cho con trúng
vé số, chỉ cần trúng một lần độc đắc thôi! – Ừ mà Chúa cũng đang đợi bà đây! –
Dạ Chúa đợi gì con đây? – Thì Ta đang đợi bà mua vé số!
Trong một vụ lụt xe cứu thương rảo khắp phố phường kêu gọi người dân rời nhà di
chuyển lên nơi cao để tránh nước lũ. Ông bố của một gia đình bảo với con cháu:
Tụi bây đứa nào đi thì đi, còn tao không đi; tin tưởng phó thác vào Chúa thì
sao Ngài bỏ rơi được. Nước lũ tới, dâng cao. Ghe cấp cứu lại kêu gào tản cư gấp.
Ông già kê bàn kê ghế leo lên rồi giục: Mẹ con bây đi thì đi nhanh lên, tao
không. Nước tiếp tục dâng cao, ông già leo lên mái nhà ngồi. Máy bay trực thăng
lượn qua lượn lại, thả dây kêu gọi ông di tản. Ông nhất quyết không đi, bởi tin
rằng có Chúa che chở. Và nước ngập cuốn ông đi luôn.
Ông gặp thánh Phêrô. Thánh Phêrô hỏi sao lại dạt vào đây. Ông già bực bội trách
cứ, tại sao con đặt hết tin tưởng vào Chúa mà Ngài không cứu sống, lại để con
chết trôi chết nổi thế này và ông yêu cầu thánh Phêrô mở cửa đưa ông vào Thiên
đàng cấp tốc. Thánh Phêrô ngạc nhiên đáp lại: Chúa có cứu ông chứ! Ông có nghe
đài báo tin không ? – Có. Ông nghe xe cứu thương kêu gọi không? – Có. Ông có thấy
ghe máy, trực thăng đến cứu không ? – Có. Tại sao ông bảo Chúa bỏ ông?
Bệnh tùy hứng vô định
Người không có lý tưởng rõ ràng. Đời vô định hướng. Ai xúi thì nhắm mắt làm
theo, bất kể hay dở, khôn dại. Xong rồi phủi tay. Chẳng có dự án và chẳng có một
người nào làm lý tưởng cho đời mình. Đây là loại người tùy hứng.
Người ta hay nói đời là một giấc mơ. Nhưng đời có thật là một giấc mơ không ?
Mơ là chuyện mộng, không bắt buộc phải hiện thực. Nhưng đời trái lại là cuộc sống
thực tế của mỗi người, bắt mình phải hoàn thành.
Thánh Kinh nói đến giấc mơ của Thánh Giuse. Ông mơ thiên thần báo phải đem Hài
nhi và Mẹ người trốn sang Ai Cập. Cái đặc biệt ở đây là Giuse đã thực hiện giấc
mơ đó và nhờ vậy Chúa Giêsu thoát chết.
Người trẻ cần có lý tưởng và phải thực hiện cho bằng được. Nhưng phải định hướng
cho trúng. Truyện kể có người khi còn trẻ quyết tâm sẽ thay đổi cả thế giới.
Khi đứng tuổi thấy mình chả thay đổi được ai, bèn chuyển mục tiêu gần hơn: sẽ
thay đổi gia đình mình. Đến khi về già quay lại thấy mình cũng chả thay đổi được
gia đình, mới nhận chân ra rằng muốn thay đổi gia đình hay thế giới trước hết
phải thay đổi chính con người của mình đã!
Bệnh sống vô trách nhiệm
Triệu chứng: thờ ơ trước những khó khăn của Hội thánh và Quê hương, trước những
đau khổ của người khác. Chả thấy mình có trách nhiệm gì cả. Hoá ra những người
mắc bệnh này chẳng hiểu gì về phép Rửa, chẳng còn nhớ gì sứ mạng được trao qua
phép Rửa đó. Qua phép Rửa, được làm con Chúa, đó là Hồng ân, và phép Thêm sức
làm cho ta nên chiến sĩ của Chúa đó là trách nhiệm, mỗi người chúng ta được
trao ban cả Nước Trời trong lòng mình, đồng thời cũng được giao phó sứ mạng phải
loan báo cho mọi người về Nước Trời mình đang mang. Vì không ý thức và quan tâm
nên họ giữ đạo hời hợt, sống đạo một cách vô trách nhiệm.
Ngày xưa cha Hậu (cố Olivier) ở Sàigòn thường nói với bổn đạo: Anh chị em phải
biết, mình quả thật sung sướng vì được Chúa cho cả Nước Trời trong lòng. Anh chị
em cũng giống như một người mang trong mình vé số độc đắc đã trúng mà chưa
lãnh. Và bổn phận của anh chị em là chia sẻ ân huệ và niềm vui đó cho người
khác.
Mỗi người trong xã hội đều có trách nhiệm riêng. Chứ không phải giáo dân thì cứ
đổ cho cha xứ, linh mục thì đổ cho giám mục, giám mục lại chỉ tay về Giáo
hoàng. Như thế Giáo hoàng lại đổ cho Chúa à! Thái độ phủi tay không giải quyết
được gì. Mà mỗi người, tùy vị trí và hoàn cảnh riêng, trước hết phải xắn tay nắm
lấy mà giải quyết nhiệm vụ của mình.
Bệnh bè phái chia rẽ
Đây là căn bệnh trầm kha nhất. Vô cùng nguy hiểm vì nó thường là căn nguyên của
các bệnh khác.
Một cơ thể mà các tế bào chống nhau thì làm sao sống được. Nội bộ một cộng đoàn
mà chưa hợp tác với nhau được thì đừng nên bàn chuyện đấu tranh, giải phóng. Ai
ở thôn quê đều biết hoàn cảnh cấy lúa. Một mảnh ruộng cần cả chục người cấy suốt
ngày. Lưng đội trời nóng cháy da, tay xé lúa nhấn xuống bùn, bẩn và mệt. Nhưng
cũng miếng ruộng đó chỉ cần một người thôi là chỉ trong vòng vài ba tiếng đồng
hồ là nhổ sạch. Xây khó, phá rất dễ.
Một cách hay nhất để tránh và chữa bệnh này là lắng nghe người khác, sẵn sàng
chấp nhận cái khác của người. Câu chuyện tổng thống Lincoln nước Mỹ là một bài
học. Trong cuộc chiến Nam Bắc, ngày nọ trước ba quân ông xuống lệnh hành quân.
Một anh sĩ quan phản đối và cho rằng Lincolnđiên khi hạ lệnh đó. Có người vào
báo cáo. Lincoln cả giận. Nhưng thay vì tức khắc cho thi hành kỷ luật đối với
thuộc viên, ông cho mời người đó vào. Và sau khi nghe trình bày phải trái,
Lincoln đổi ý, trao trách nhiệm lớn cho vị sĩ quan đó. Ông biết lắng nghe nên
đã tránh được đổ vỡ lớn cho binh sĩ và quốc gia.
Trong một giáo phận, một cộng đoàn, một hiệp hội, việc làm tổn thương, mất giờ
để giải quyết nhất của Giám mục, của những người có trách nhiệm, là chứng bệnh
triền miên bè phái, chia rẽ – mà những người mắc bịnh thường vẫn tưởng mình đạo
đức. Có nhiều người “phạm tội vì Chúa”: lấy lý do “vì Chúa” mà loại trừ kẻ
khác, không thuộc phe ta. Người Pháp đã nếm kinh nghiệm cay đắng tai hại của bịnh
nầy nên có câu châm ngôn: “Đừng vì kính mến Chúa mà chống kẻ khác”. Chúa Giêsu
biết trước điều nầy nên Ngài tha thiết cầu xin trước giờ tử nạn:
“Lạy Cha, xin cho chúng nên một như Cha ở trong con và con ở trong Cha, để thế
gian tin Cha đã sai con” (Gioan. 17, 21). Nếu ta không hiệp nhất thì thế gian
không tin.
Lời ông Gandhi đáng cho ta suy nghĩ: “Tôi yêu Chúa Kitô, nhưng tôi không yêu
người Kitô hữu vì họ không giống Chúa Kitô”.
Nguồn: <http://gplongxuyen.org/NewsDetail.aspx?ID=20190222172200>